Suốt nhiều năm làm dâu, sống chung nhà chồng, tôi luôn dĩ hòa vi quý để gia đình yên ấm. Nhưng lời nói của mẹ chồng thời gian gần đây khiến tôi không thể ngồi yên. Nếu tôi còn im lặng thì cả nhà chồng sẽ coi tôi là kẻ nhu nhược, không dám làm bất cứ việc gì.
Đời con gái ước mơ thì nhiều mà trời cho chẳng mấy. Tôi thường cùng lũ bạn tổ chức những chuyến đi thật xa khi có điều kiện và mơ ước mình sẽ có một người yêu tâm lý, thích xê dịch nhưng vẫn đủ chín chắn để chăm lo cuộc sống riêng. Một vài ước mơ của tôi cũng là của cha mẹ.
Chuyện là chiều hôm kia, sau giờ tan tầm, vợ đi chợ, giao tôi ở nhà tắm cho con trai gần bốn tuổi. Sau khi tắm, vừa mặc xong cho con chiếc áo mỏng thì điện thoại tôi đổ chuông.
Tôi chợt nhớ đến buổi họp phụ huynh cuối cùng của năm lớp 12, cô xin phép các bậc phụ huynh được gọi chúng tôi là 'con' dù lúc này những đứa con ấy đang chuẩn bị vỗ cánh bay đi, không còn quan tâm đến người ở lại…
Có quá nhiều cái hấp dẫn ở ngoài đường, trên mạng lôi cuốn đàn ông ra khỏi cuộc hôn nhân… Thực ra chưa chắc những đàn ông ấy đã làm điều gì mờ ám, anh ta chỉ mắc một căn bệnh mà các nhà tâm lý học hiện đại gọi là “bệnh hững hờ” khiến nhiều phụ nữ không thể chấp nhận nổi.
Tổng Bí thư nhắc lại, 'Ban Chỉ đạo phải trong sạch, xứng đáng, nếu nhúng chàm thì nói không ai nghe. Ai trong Ban Chỉ đạo vi phạm tội sẽ xử lý trước. Không được cậy mình có quyền muốn làm gì làm, muốn uốn thẳng thành cong'.