Nhẩm tính những sựkiện đặc biệt trong cuộc đời tôi: ngày tôi sinh ra, ngày tôi đậu đại học, ngày tôi tốt nghiệp… tất cảba đều chứng kiến, nhưng chưa bao giờ ba rơi nước mắt. Thậm chí lúc gia đình tôi túng quẫn nhất, tôi cũng chỉthấy ba ngồi trầm ngâm bên điếu thuốc.
Vậy mà từ không còn bà nội, tôi thường xuyên thấy ba khóc.
Tôi nhớ những ngày nội sắp đi xa. Bao nhiêu thuốc thang, chạy chữa xa gần, nước mắt và sựnguyện cầu cũng không thểgiữnộiởlại. Tim tôi luôn thắt lại khi nghe từng cơn ho yếuớt của bà vang lên trong màn màn đêm tĩnh mịch. Bác sĩ nói bà chỉsống được khoảng 10 đến 15 ngày. Phổi bà đã hỏng gần hết.
Cái đêm mẹbáo tôi vào viện gấp, tôi thấy bà nằm trên giường hôn mê, xung quanh là nhữngống nhựa truyền dịch chằng chịt. Rồi ông nội vào, ông ghé tai vào tim bà đểlắng nghe những nhịp thởcuối cùng. Người sống và người chết chỉcách nhau một hơi thở.
4 giờsáng hôm đó, tôi nghe tiếng bước chân mẹ đến gần phòng tôi. Mẹtôi bật đèn, báo rằng bà nội không qua khỏi...
Nội mất, ba tôi rất dễ rơi nước mắt. Ba khóc trong lễtang bà nội, ba khóc khi ngồi thẫn thờnhìn bàn thờ bà, ba khóc khi thấy những xâu chuỗi bà đeo, ba khóc khi mùa xuân đã vềngoài cửa và nhà tôi đã mất nội.
Tôi biết ba sợvềquê, ba sợthấy hàng lu nơi nội tôi hay ra vào, ba sợcái tủ,ấm nước, chái bếp đều có bóng dáng bà nội tôi.
Ba chưa bao giờkểcho tôi nghe vềtuổi thơcủa ba. Tôi chỉthấy mắt ba lấp lánh khi nói về bà nội, nói vềhàng dừa mới trồng, nói vềnải chuối, con gà trong vườn. Ba là người dạy tôi về sựyêu thương, một cách thiết tha, nồng hậu và chân thực nhất.
Lúc nội mới mất bàn thờ bà cách phòng tôi chỉ vài bước chân. Tôi xem việc thắp nhang là cách đểtôi được gần bà, giữ ký ức ấm áp của bà trong tôi.
Tôi nhớnhững lần bà xách lên thành phốnhững gói bánh dưới quê mà sau đó chúng tôi chẳng hềăn. Bà mua hủtíu cho tôi ăn sáng, bà giặt quần áo cho tôi. Quần áo của bà, tôi chỉgiặt được đúng một lần khi bà nằm viện. Tôi nhớtrái thanh long của bà, hũ dưa bà dúi vào tay tôi khi chúng tôi lên thành phốmột cách vội vã. Tôi nhớhơiấm của bà lúc tôi nằm ngủcạnh và cái ánh mắt bà nhìn theo bóng chúng tôi khuất xa trên chuyến xe.
Không còn nội, tôi nhớquay quắt nồi thịt kho của nội, nhớ tấm lòng bao dung của người cảđời chỉdành tình thương cho con cháu. Tôi hiểu được sựvô giá của thời gian, của những kỷ niệm yêu thương, và tôi hiểu vì sao ba tôi hôm nay lại khóc.
Thảo Thuận